Browsed by
Category: đọc-chính-mình

Một tình yêu cao thượng.

Một tình yêu cao thượng.

Cách đây vài hôm, họ nghĩ ra một cách có thể chữa lành vết thương ngay ngực chàng trai. Đêm đó, họ đã làm đi làm lại cách đó khoảng sáu lần. Họ muốn chúng trở thành một thói quen. Chúng bao gồm cách thở, cách nhìn nhau, cách đặt dương vật vào âm vật, cách cọ xát hai bộ phận, cách họ không để hai lồng ngực đặt sát vào nhau, cách người phụ nữ luôn nằm mở hai…

Read More Read More

Khúc cầu siêu.

Khúc cầu siêu.

Không biết từ lúc nào ánh đèn đường xuất hiện. Thoạt kỳ thủy, chúng tỏa thứ ánh vàng êm dịu, hiền hòa như người bạn của ánh trăng và sao hôm mọc muộn. Nhưng từ khi chúng chuyển trắng, ban đầu ai cũng ngỡ chúng là đại diện của những đồng minh thuần khiết. Chỉ tới khi chúng sáng đến mức lóa mắt từng kẻ lang thang trong đêm, bất kể ý đồ xấu tốt, người ta mới nhận ra…

Read More Read More

Chuỗi hạt của ánh sáng.

Chuỗi hạt của ánh sáng.

H. bất ngờ mở bừng mắt. Tiếng nhạc vẫn vang xung quanh, nhưng trong đầu anh, có một đôi tai đang không thể nghe thấy gì. H. biết, đã đến lúc rồi. Một làn sáng trắng kỳ lạ len qua mi mắt, rực rỡ mà không chói lòa, như thể nó đã luôn tồn tại, chỉ chờ đúng giây phút này lộ diện. Cơ thể anh nhẹ bẫng, cuộn tròn trên tấm nệm. Cảm giác kỳ lạ trào lên, như…

Read More Read More

Cuộc gặp trong quán rượu của Pablo Neruda.

Cuộc gặp trong quán rượu của Pablo Neruda.

Ánh sáng vàng vọt lôi tuột trên mặt bàn gỗ nứt nẻ, cái cảm giác cũ mòn như một câu chuyện chẳng buồn kể lại. Khói thuốc vẽ những vòng lười biếng quanh không khí nặng mùi, nơi những kẻ vô danh ngồi chực chờ được lãng quên bên ly rượu. Bukowski ngồi đó, không cười cũng chẳng cau mày, tay cầm ly whiskey như một người yêu cũ mà ông đã quá mệt để từ bỏ. Gạt đã đầy…

Read More Read More

Raymond Carver.

Raymond Carver.

Phải chi ông nhớ ra một điều là mình chẳng tài nào giống nổi Raymond Carver đâu. Bố tôi đấy. Không một biến cố nào có thể ngăn ông về đích, khi cuộc đua lại bắt đầu vào lúc ông khui một chai mới tinh, nhưng lần này ông đã không bao giờ tới được đích. Dáng ông nằm thật hiền trên chiếc ghế sofa không còn tiếng kêu cót két. Dẫu giọng mẹ gọi có to và át cả…

Read More Read More

Một chuyện ngắn về chuột.

Một chuyện ngắn về chuột.

1. Trong cái cách chúng để sống, và trong thành phần của mỗi bữa ăn chúng lựa, không thể không chứa tên một sinh vật nào đó. Ừ, tôi đang nói về loài người, không nói về thiện hoặc ác, việc nên làm hay không nên làm. Nhưng chúng ám ảnh đến độ, gần như, không một sinh vật nào thoát khỏi quy luật đó, cổ chí kim. Làm tình và sinh sản. Mệt mỏi trong việc giết hại và…

Read More Read More

Sang một bên.

Sang một bên.

[Bản 1] Cánh cửa đóng lại vẫn còn để hé, một khoảng hở đủ cho ánh sáng len vào căn phòng. Không có gì đáng chú ý, ngoài đứa bé đang ngồi chơi với đoàn xe lửa trên đường ray gỗ. Đoàn tàu đã lăn bánh được nửa chặng thì bất ngờ dừng. Trước nó là một cuốn sách khổng lồ chặn giữa. Chỉ cần thêm chút nữa, bánh xe tàu sẽ trượt khỏi đường ray, dường như bị chi…

Read More Read More

trắng muốt.

trắng muốt.

và chúng đẩy cánh cửa của mái nhà ra. không bắt chước người chú đã gãy tay của chúng đã vì. sà xuống như một chú chim. quả cầu lông thật hiền và không ai có thể trách gì những khuôn mặt hồn nhiên ấy. một cậu rồi hai cậu. cả ba. cùng bay khỏi mái nhà. quả cầu lông trắng muốt như một chiếc lông chim đuổi lại. trắng muốt. nằm yên lặng hàng giờ như trên mái nhà….

Read More Read More

Soneto XXIX

Soneto XXIX

Soneto XXIX Vienes de la pobreza de las casas del Sur,de las regiones duras con frío y terremotoque cuando hasta sus dioses rodaron a la muertenos dieron la lección de la vida en la greda. Eres un caballito de greda negra, un besode barro oscuro, amor, amapola de greda,paloma del crepúsculo que voló en los caminos,alcancía con lágrimas de nuestra pobre infancia. Muchacha, has conservado tu corazón de pobre,tus pies de pobre acostumbrados a las piedras,tu boca que no siempre…

Read More Read More

Soneto XXVIII

Soneto XXVIII

Soneto XXVIII Amor, de grano a grano, de planeta a planeta,la red del viento con sus países sombríos,la guerra con sus zapatos de sangre,o bien el día y la noche de la espiga. Por donde fuimos, islas o puentes o banderas,violines del fugaz otoño acribillado,repitió la alegría los labios de la copa,el dolor nos detuvo con su lección de llanto. En todas las repúblicas desarrollaba el vientosu pabellón impune, su glacial cabelleray luego regresaba la flor a sus trabajos. Pero…

Read More Read More